Có lẽ tựa phim đúng hơn với Goosebumps không phải là “câu chuyện lúc nửa đêm”, mà là “cuộc chạy lúc nửa đêm”. Với thời lượng các nhân vật gồng mình lên chạy không hề thua kém The Maze Runner 2 vào tháng trước. Nhưng lần này là bị truy đuổi bởi không chỉ một, mà là rất nhiều, rất nhiều quái vật.
Không phải chỉ riêng dân Mỹ, mà những người thuộc thế hệ 8x Việt Nam chắc chắn sẽ thấy quen thuộc với các nhân vật trong Goosebumps. Cái tên này không gợi hoài niệm bằng “Những chuyện kỳ bí của Stine”, bộ truyện gối đầu của rất nhiều đứa trẻ thời kỳ đó. Những câu chuyện như “Những cái bóng quỷ”, “Sinh vật lạ ở công viên nước”, “Ác mộng trong không gian ba chiều”... hẳn sẽ khiến nhiều người ngỡ ngàng nhận ra, và nhớ lại những đêm mất ngủ trong quá khứ.
R. L. Stine chính là nhà văn đã viết ra những câu chuyện hù trẻ con đó, seire “Goosebumps”, dịch chính xác là cảm giác tim đập thình thịch trong lồng ngực. Những quyển sách thường miêu tả những đứa trẻ đụng độ các nhân vật ma quái, hoặc bị mắc kẹt vào các tình huống siêu nhiên, được hàng triệu trẻ em say mê, dù khiến chúng run rẩy.
Ngoài đời thật, Stine là một nhà văn điềm đạm và có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhưng đạo diễn Rob Letterman và biên kịch Darren Lemke cho rằng, ông nên có hoàn cảnh huyền bí và lạ lùng hơn. Jack Black, nam diễn viên hài từng cộng tác với Letterman trong Gulliver’s Travels (2010), vào vai một phiên bản Stine ẩn dật, sống với cô con gái Hannah (Odeya Rush) trong thị trấn Madison nhỏ bé. Ông nắm giữ bí mật khủng khiếp, rằng các bản thảo quái vật từng viết nên đều là thật. Chúng được khóa kín trong tủ sách và không bao giờ được phép mở ra.
Nhưng tất nhiên chúng sẽ được mở ra, và đẩy cả thị trấn vào cảnh hỗn loạn. “Thủ phạm” là Zach (Dylan Minnette), học sinh cấp ba mới chuyển đến và nhanh chóng có cảm tình với Hannah. Cho rằng cô bị bố giam cầm và hành hạ, Zach cùng người bạn mới Champ (Ryan Lee) tìm cách đột nhập để giải cứu. Vô tình, họ đã giải thoát cho Người Tuyết Abominable, và nguy hiểm hơn, là con rối ma quái Slappy. Nó nhanh chóng thu gom tất cả các quyển sách, và mở ra.
Goosebumps sẽ là một sự bất ngờ với những người còn e ngại bộ đôi Letterman-Black sau thảm họa Gulliver Du Ký. Không còn những màn hài hước cơ thể vô duyên, cũng không còn các chi tiết nhảm nhí vớ vẩn, Goosebumps có được kịch bản gọn gàng, với các lời thoại hài hước chất lượng. Không có quá nhiều thay đổi trong phong cách của Black, may mắn rằng vẫn giữ được sự cuốn hút như thời còn đỉnh cao, còn lời khen tặng dành cho bộ ba diễn viên trẻ Rush, Minnette và Lee. Họ có được sự liên kết và phối hợp với nhau rất ổn, mỗi người đều hoàn thành vai trò của mình. Khán giả sẽ có nhiều phen cười ra nước mắt với nhân vật Champ, hay Champion. Trong khi bộ đôi Rush-Minnette, với cả vẻ ngoài thu hút và nét diễn tự nhiên, nhanh chóng tạo cảm tình với người xem.
Sẽ không có giây phút nào nhàm chán trong bộ phim này, từ phút đầu tiên đến phút cuối cùng, đó là điều dễ dàng khẳng định. Không cần giới thiệu dài dòng, bộ phim chuyển tông lập tức thành hành động tốc độ cao và duy trì nó đều đặn. Sức hút chính bộ sậu quái vật đông đảo, đa phần đã quen thuộc với khán giả, được Letterman khai thác rất đúng cách. Người xem sẽ được vừa sợ, vừa cười, ở mỗi lần chúng xuất hiện. Chất kinh dị và hài hước được san sẻ cho nhau hợp lý, nên không hề mất cân bằng. Vẫn có vài cảnh giật mình, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh lúc hù dọa cũng được tiết chế, nên hoàn toàn không phải là vấn đề ngay cả với người yếu tim.
Ngoài ra, phải nhắc đến các trường đoạn hành động, không hẳn là mới mẻ, nhưng được thực hiện khá chắc tay, khá “đã”. Kỹ xảo và tạo hình các con quái vật ở mức ổn và chân thực, chúng mang vẻ hài hước nhiều hơn là đáng sợ (Người Sói mặc quần soọc chẳng hạn, và Người Tuyết mê ăn kẹo sôcôla). Slappy là con quái ấn tượng nhất, dĩ nhiên, bởi là kẻ cầm đầu. Nhưng cũng phải nhờ đến phần lồng tiếng xuất sắc của chính Jack Black. Hẳn sẽ rất ít người nhận ra chính anh góp giọng cho cả Slappy và Cậu Bé Vô Hình. Cũng có thể xem là dụng ý, bởi Slappy là mặt tối, là phần phản chiếu đứa trẻ sợ hãi trong con người Stine, và là điều ông phải vượt qua để trưởng thành như nội dung phim.
Điều đáng tiếc, dù không phải lỗi ở bộ phim, là việc nó không giống với không khí kinh dị đặc trưng trong những quyển truyện đáng sợ thơ bé kia. Goosebumps đơn giản là một phim hài (và lãng mạn, câu chuyện tình trong phim cũng khá cảm động và dễ lấy lòng khán giả trẻ) dễ xem, dễ chịu, được thực hiện tốt, có ý tưởng dựa trên các nhân vật và chính nhà văn Stine, chứ không hề muốn tái hiện thứ không khí đã giúp loạt sách bán được đến 400 triệu bản trên toàn cầu, kể từ năm 1980. Đây là bộ phim có thể xem với cả gia đình, thậm chí trẻ nhỏ, mà không phải lo sợ chúng gặp ác mộng trong giấc ngủ. Điều khá trái ngược với những quyển truyện chính.
Và với những người đã lớn lên với “Những truyện kỳ bí của Stine”, các con quái vật từng ám ảnh kia chưa bao giờ đáng yêu hơn thế. Có thể xem như một sự xoa dịu cho các ký ức xa xưa. Sẽ chẳng có ai phải “Goosebumps” khi rời rạp chiếu bóng, trừ việc hơi mệt do cười quá nhiều, điều họ được hứa hẹn khi bước vào.